Ngoài trời thì lạnh, trong lòng cũng không được ấm. Mùa bão lũ qua đã cuốn đi rất nhiều thứ, những cụ già không thể làm được gì hơn khi thấy mình bất lực với tuổi tác.
Mình chuẩn bị một số bao lì xì trong khả năng của mình, dằn túi khi đi du lịch, cứ đi đến đâu thấy ai đó làm mình cảm thương, trái tim mình ấm lên thì mình sẽ gởi biếu như một món quà tinh thần nhỏ xíu xiu. Món quà tinh thần này đủ để nuôi dưỡng trái tim của mình được ấm mãi, và cũng đủ để cho ai đó được một ngày không lo miếng ăn, thức uống.
Ở nhà, ba mẹ mình nay đã U70, ông bà còn khá trẻ, khá khoẻ so các cụ U90. Ông bà đã trải qua nhiều năm tháng cuộc đời, nhưng việc hiểu biết chăm sóc sức khoẻ hay cái khổ do già – bệnh cũng chưa phải hiểu sâu. Mình đề xuất ông bà thay mình đi thăm các cụ già trong mùa xuân này. Sau chuyến thăm viếng đầu xuân, ba mẹ mình đều nhận được bài học tuyệt vời. Mẹ và ba nói rằng: ‘ôi tuổi già như dì Đệ, U90, chân co cúm lại, người co rúm như con tôm, người con lớn lật qua lật lại như món đồ chơi chứ không thể tự mình muốn nằm, ngồi … được. Rồi bà Bưởi, nhà có 5-7 người con, nhưng các con ai cũng vất vã khổ sở, một mình trong căn nhà rách nát trong mùa đông, ngồi nhìn ngó ra, trẻ con đi qua người lớn đi lại cũng không đếm xỉa gì, còn bảo nhau ‘nay mai bà cũng chết’. Bà, ông nào cũng nặng tai, đầu không còn minh mẫn, nói huyên thuyên đủ điều, không biết ai là ai. Ôi, sao già khổ thế.”
Mình nghe ba mẹ kể và tóm gọn câu chuyện các chuyến đi mà mình hạnh phúc quá đỗi. Món quà cho đi không lớn bằng món quà nhận được. Hy vọng, ba mẹ mình và các bạn đọc sẽ có chút thay đổi bản thân, để tuổi già đến không nhiều sợ hãi, để tuổi trẻ còn ấm mãi trong tim.
Chúc một năm an lành, khoẻ mạnh và vững chãi!
Mita