Tôi vẫn nhớ như in từ năm xưa khi dịch bệnh covid-19 vừa chớm bùng phát, người thân từ Việt Nam sang thăm tôi. Tôi dặn dò cẩn thận việc thực hiện giữ khoảng cách, đeo khẩu trang, không ăn uống tuỳ tiện, không sờ tay tuỳ tiện lên mặt – mũi. Ban đầu, tôi chưa rõ mức độ độc hại của loại virus này nên cũng còn nhiều e dè, lo lắng. Cuộc sống của tôi đảo lộn vì loại virus này. Tôi không thể về Việt Nam, tôi không thể đến những đất nước khác như dự kiến. Tôi cũng đã từng buồn và cô đơn vì không thể đi du lịch thường xuyên, không thể gặp gỡ bạn bè. Nhưng, không lâu sau đó, tôi tự khẳng định với bản thân mình “TÔI – CẦN PHẢI SỐNG CHUNG VỚI CON VIRUS NÀY VĨNH VIỄN”.
Quyết định của tôi đã làm tôi hoàn toàn thay đổi, tôi vui, tôi tiếp tục sống hạnh phúc trong viễn cảnh này. Tôi luôn luôn giữ khoảng cách với người khác (đặc biệt người lạ, tôi không tiếp xúc), đi đến đâu tôi đều khai báo y tế online (QR code), xịt cồn sau khi chạm những nơi công cộng, không tụ tập bạn bè, hội họp đông người, không tuỳ tiện đưa tay lên mũi – mắt – miệng, không ăn uống chung, luôn đeo khẩu trang khi đi ra ngoài. Điều quan trọng tôi luôn nỗ lực nâng cao sức khoẻ bằng cách thể dục đều đặn, ngủ sớm, ăn uống lành mạnh, bổ sung món vi diệu tôi khảo nghiệm thành công cách đây vài năm mang tên “SIRO MITA THẦN THÁNH – KHÁNG SINH TỰ NHIÊN” và kiểm soát căng thẳng.
Điều gì đã thay đổi tôi?
Sau thời gian dài theo dõi, đánh giá thống kê, phân tích khoa học tôi nhận thấy con virus này không đáng sợ đến thế. Nhìn chung, nó cũng khá giống với những con virus cúm mùa. Những người nhiễm cúm mùa cũng có người nhẹ, người nặng, người tử vong hằng năm. Tuy nhiên, một vấn đề cẩn trọng hơn là nhiều ca không có triệu chứng được ghi nhận, đó là lý do tôi cẩn trọng hơn như được trình bày ở trên.
Thay vì sợ hãi trong viễn cảnh này gây tổn thất nặng nề về tâm lý, tài chính, công việc, … thì tôi chọn “sống chung với con virus này vĩnh viễn”. Tôi không cần bận tâm đến hôm nay có bao nhiêu ca nhiễm, có bao nhiêu người nặng hơn, có bao nhiêu người đã mất vì covid. Tôi tập trung cho công việc của mình, học tập để phát triển bản thân. Cuộc sống của tôi tuy không thoả mái đi du lịch như trước nhưng không hề nặng nề một chút nào. Tôi vẫn hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày với tâm thế “sống chung với con virus này vĩnh viễn”.
Còn bạn thì sao?